Đuyên Hồng

XUÂN CẢM


Ồ nắng lạ! Gió ngưng. Và sắc biếc
Cánh nghiêng chao én mải miết liệng bay
Cây trên cành. Lá từng chiếc đổi thay
Mầm trong hạt nhựa sống bừng quậy cựa…
 
Trời ấm dần rét không còn buốt nữa
Mây tan đi sáng sủa cả tầng không
Chim trên cành cựa mỏ hót bâng khuâng
Phút  thẹn thùng xuân về tươi má đỏ…
 
Một sớm mai nghe xôn xao rạn vỡ
Nét lòng dâng trong ánh mắt vương tơ
Hoa vườn xưa rủ nhau từng bông nở
Nắng trời xa lấp lánh giọt sương mờ…
 
Những giận hờn đã lặn mất, xa xưa
Niềm yêu mới đang tần ngần gõ cửa
Cây đương tơ cánh tay non tràn nhựa
Nụ xuân tình trong mưa bụi lưa thưa…
 
Có cái gì tưng bừng từng hơi thở
Trong nôn nao giai điệu một vần thơ
Có cài gì! Ơ hờ… không biết nữa
Trong một ngày đông cạn đến ngu ngơ…


 

Được bạn: HB 06.02.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "XUÂN CẢM"